Cao Nguyên

Em và Thơ

Em có tuổi, nhưng Thơ không có tuổi
đang là thơ, Em nói chuyện cùng anh
ngồi quá lâu, nếu Em thấy mỏi
chữ nghĩa trên đầu, lấy làm gối tựa lưng
xòe tay Em ra, anh muốn nhìn con chữ
hăm hở, chai lỳ, trên những chót ngón tay
buồn bã, ưu tư trong từng khe hở
quấn quít, nhiệt nồng, đường chỉ dọc ngang
anh muốn nhìn sâu tận cùng em, trong mắt
tìm cho ra mê hoặc của tình yêu
hiểu được cả từng ý lời nhỏ nhặt
thường hằng em dấu biệt giữa hồn nhiên
Em cứng cỏi, nhưng Thơ thì thích khóc
chữ nghĩa này, lau nước mắt cho khô
dấu ân ái, khỏi cần tìm khó nhọc
đôi môi Thơ, không nói chuyện mơ hồ
khi nào Em với Thơ là một
tâm hồn anh là của riêng Em
đi, ở, ra, vào - khỏi cần thưa thốt
giữa tình anh, Em cư ngụ tự nhiên.
Cao Nguyên

Được bạn: vdn 7.3.07 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Em và Thơ"